Nô lệ và kẻ dại người khôn
Nô lệ và kẻ dại người khôn Lỗ Tấn * Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch Người nô lệ chẳng biết làm gì hơn ngoài việc hay than thở với mọi người. Ngày nọ hắn gặp một người khôn. "Ông ơi!" hắn khóc lóc thảm thương, nước mắt cứ tuôn trào trên má, "chắc ông biết con sống chẳng ra gì kiếp người! Cả ngày một bữa thôi chưa chắc con đã có, mà nếu có thì cũng toàn chỉ trấu thôi đến bọn lợn kia chúng cũng chẳng thèm đụng đến. Đã thế lại chỉ được một bát nhỏ..." "Bác thật đáng thương lắm!" người khôn động lòng thương hại nói. "Ông cũng thấy vậy ư?" Mặt người nô lệ hớn hở. "Rồi con còn phải làm lụng không ngơi tay suốt cả ngày lẫn đêm. Sáng gánh nước chiều nấu ăn. Trưa đi chợ tối xay lúa; trời nắng phải giặt giũ trời mưa phải cầm dù; đông đến đốt lò hè về quạt cho chủ. Nửa đêm khi chủ khách đánh bài thì con phải nấu ăn phục dịch. Ấy thế họ chẳng cho con tiền quà gì mà đôi khi con còn lại bị ăn roi vọt, và..." ...